“Tình yêu” trong bài viết này không chỉ riêng là tình yêu đôi lứa. Mà là một khái niệm về tình yêu mang tầm bao quát. Có thể đó là tình yêu cha mẹ dành cho con, có thể là tình bạn bè, và tình đôi lứa.
Cuối tuần vừa rồi, mình có một chuyến lên thành phố, ai cũng hỏi lên đó làm gì, mình trả lời giỡn là “lên tìm lại người mình yêu”. Vì người ta yêu giờ bỏ ta đi, nên ta quê, ta quạu cuộc đời… 🙂

Trên chuyến xe về, ngồi buồn suy nghĩ bâng quơ, nghĩ đến câu “Tìm lại người mình yêu”, mình lại nhớ đến những câu chuyện có thật mà thật sự mình đã chứng kiến, cảm xúc về tình yêu thật sự là mình không thể diễn tả, chỉ mong viết kể lại ba câu chuyện về tình yêu mà mình đã chứng kiến, cũng như mình là người trong cuộc.

Câu chuyện thứ nhất: Tình mẹ
Có một đứa nhỏ, bỏ nhà đi, và đến Vũng Tàu lang thang. Gia đình đã tìm kiếm cả hơn 3 năm. Lặn lội mưa gió, có những đêm nằm ngoài công viên bụi cỏ giữa trời mưa, mà thức trắng lo lắng tìm con. Hễ nghe tiếng thiếu nhi là chạy đến xem trong nhóm có con mình không. Người mẹ và người cha tìm kiếm gần như không còn hy vọng.
Một lần có người bị trộm điện thoại, và trong đó có rất nhiều tiền tài khoản. Nhóc đó trộm được, và dùng điện thoại gọi về thăm nhà.
Trong khi đó người bị trộm đã lên tổng đài làm lại số điện thoại. Và gia đình đứa trẻ đã gọi là số điện thoại. Khi đó người bị trộm mới báo với gia đình, và gia đình lập tức tìm đến nơi để tìm con.
Nhớ sự giúp đỡ của nhóm … đã giúp tìm được người con đã bỏ đi.

Bạn có biết người mẹ đã làm gì khi tìm thấy con? Một đứa con đã bỏ nhà ra đi, trộm cắp kiếm sống.
Người mẹ từ xa nhìn thấy con đã lao đến, túm lấy con. Và bạn biết bà sẽ làm gì không? Bà chỉ biết khóc, không nói gì, người mẹ như ngất xỉu đi, và vẫn nắm lấy con, như không muốn để con tuột mất. Mọi người đã phải đỡ lấy người mẹ, và ôm lấy đứa nhóc. Mọi người cũng chỉ biết im lặng, một không khí im lặng nhưng phải là sự im lặng đáng sợ, mà tràn đầy tình yêu thương.

Tương tự như câu chuyện trên, câu chuyện thứ 2 chính là người cha tìm con.
Đứa con gái bỏ nhà đi 3 ngày, gia đình cũng đi tìm suốt ngày đêm mà không thấy. Và đến mình hỏi thử có biết gì không. Và mình đã đến nhà giúp, mở máy tính, lục thông tin được lưu trong máy tính. Biết được nick chat và nội dung chat của nó. Và cuối cùng mình cùng người cha đó lần theo thông tin tìm được, tìm đến bạn bè của nó, và cuối cùng bạn bè nó đã khai ra.
Tìm đến nơi, trong một căn nhà. Vừa vào đến cửa, người cha nhìn thấy đứa con, đã la lên thật to, chạy đến ôm con, nhưng đứa con lại đẩy người cha ra. Người cha đã run bần bật cả tay chân, mình đã phải giúp người cha ngồi hồi tỉnh chút xíu. Và gọi điện nhờ người thân đến thuyết phục đứa con gái về.

Có lẽ chỉ có chứng kiến giây phút tình cảm dâng trào bạn mới có thể hiểu được tình yêu là như thế nào. Ngay giây phút người cha thấy con, la lớn lên “ơi, con ơi”, chạy đến ôm con mà bị đẩy ra. Mình chứng kiến hình ảnh đó, cảm giá trong mình cũng rất dâng trào, sóng lưng như có một luồng điện chạy dọc sóng lưng. Và khi dòng điện chạy đến cổ, nghẹn cả cổ họng lại, và nước mắt như muốn tuôn rơi. Mình đã rất bình tĩnh để không khóc vào giây phút đó.
Không thể miêu tả về cảm giác đó, chỉ khi bạn chứng kiến bạn mới có thể biết được cảm giác mà mình đang miêu tả.

Và cuối cùng là câu chuyện tình yêu của mình.
Lỡ yêu một người con gái, và người đó không yêu mình. Biết là vậy nhưng mình vẫn thường hay nhớ nhung. Và phải chấp nhận sự thật thôi.
Bây giờ thì người con gái đó đã lên thành phố, vì vậy mình mới hay hát vui cho mọi người là “người Phong yêu giờ bỏ Phong đi, nên Phong quê Phong quạu cuộc đời”. Và khi mình lên thành phố, ai cũng nói “đi lên đó tìm lại người yêu hả” 🙂
Tương tự như hồi kết của 2 câu chuyện trên. Mình đang suy nghĩ nếu như mình thật sự có một ngày đi tìm lại người mình yêu, và khi tìm thấy lại được người mình yêu. Không biết mình sẽ như người mẹ câu chuyện thứ nhất, chỉ biết im lặng, không nói. Hay là như người cha trong câu chuyện thứ 2, tìm được, dang vòng tay đón nhận để rồi bị đẩy ra, từ chối vòng tay yêu thương? 🙂