Ngày 23/12, cô bé Rose ngỏ ý với cha là cô: “Thật muốn có một xe đạp hơn mọi thứ khác”. Xe đạp tặng cô bé ở thời điểm này đã gây khó khăn cho ông, vì tất cả chuẩn bị để mọi người “nhận” vào ngày Noel đã hoàn tất … trong tình trạng “ngân khoản cạn kiệt”.
Đêm Noel, lúc 21giờ, Rose và các em trai đang cuộn mình trong nệm ấm, thì cha cô lại cặm cụi trong nhà kho vì nghĩ rằng cha mẹ đâu có thể thất hứa với con cái: Ông đã mất gần bốn giờ đồng hồ lấy … đất sét làm thành một chiếc xe đạp nho nhỏ.
Ngày Giáng sinh, Rose mở thùng quà và thấy cái xe đạp bằng đất sét cùng với tấm thiệp. Đọc thiệp rồi cô bé òa khóc: Không bao giờ con có được xe đạp nào đẹp bằng cái xe cha đã tặng. Cha đã cố gắng để con vui trong ngày lễ. Con đâu biết cha đã không còn tiền. con xin lỗi vì đã vòi vĩnh cha”. Cô bé rất hạnh phúc với món quà.
Bạn ơi, đâu phải ai cũng có thể mua được một xe đạp bằng đất sét … như cha cô bé đã tặng.
Món quà giá trị không thuần túy ở hoàn cảnh, khả năng tài chính của người tặng … nhất là còn tùy ở “tấm lòng” người đó nữa. Xin bạn luôn nhớ giùm tôi câu này nhé : “Của cho không bằng cách cho!”