Trung thu năm rồi không còn thấy lồng đèn giấy kiếng thắp đèn cầy, mà chỉ có loại đèn thấp sáng bằng pin có nhiều mẫu mã rất đẹp.
Trong sân một ngôi nhà khang trang, đôi vợ chồng trẻ ngồi chơi đèn với cô con gái nhỏ. Cô bé mặc áo đầm rực rỡ và mặt rạng ngời như ánh trăng. Nhìn họ hạnh phúc, tôi chạnh buồn vì cuộc sống tha hương mà đêm nay là trung thu. Chợt phát hiện bên cạnh mình còn một chú bé độ 7-8 tuổi, trên tay là xấp vé số, mắt dán chặt vào chiếc đèn, mặt ngây ra vì ước muốn. Ôi, phải chi tôi có thể mua cho em nhưng với tiền mua đèn, gia đình tôi mua gạo được mấy ngày nên tôi chỉ xót xa giùm chú bé.
Dường như thấy sự hiện diện khá lâu của chúng tôi, người mẹ trẻ nhìn ra. Một thoáng, cô như đọc được tư tưởng của tôi và chú bé. Cô dắt con bước ra và thì thầm “con tặng đèn cho bạn đi rồi ba mẹ chở con đi mua cái khác”. Cô bé trao đèn với nụ cười xinh, còn chú bé lí nhí cảm ơn rồi vội rảo bước, chắc nó sợ cô bé đổi ý sẽ lấy lại đèn.
Người phụ nữ ấy đã tặng một món quà những tới hai người nhận: chú bé nhận đèn – nhận niềm vui, và con gái cô nhận bài học biết yêu thương, san sẻ…
Món quà nhỏ nếu trao đúng lúc sẽ có giá trị rất lớn.