Thầy giáo kể cho lớp mình chủ nhiệm nghe một câu chuyện:
Có một con tàu du lịch gặp nạn trên biển, có đôi vợ chồng rất khó khăn mới lên đến trước mũi thuyền cứu hộ, nhưng chỉ còn thừa duy nhất 1 chỗ ngồi. Lúc này, người đàn ông để vợ mình ở lại, còn bản thân nhảy lên thuyền cứu hộ.
Người phụ nữ đứng trên con thuyền sắp chìm, hét lên với người đàn ông 1 câu…
Kể đến đây, thầy giáo hỏi học sinh:
“Các em đoán xem, người phụ nữ sẽ nói gì?”
Tất cả học sinh phẫn nộ, nói rằng:
“Em hận anh.”
Lúc này thầy giáo chú ý đến một cậu học sinh ko trả lời, liền hỏi cậu bé.
Cậu học sinh nói: “Em nghĩ người phụ nữ sẽ nói: Chăm sóc tốt con của chúng ta anh nhé!”
Thầy giáo ngạc nhiên: “Em nghe qua câu chuyện này rồi ư?”
Học sinh lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mẹ em trước khi mất cũng nói với bố em như vậy.”
Thầy giáo kể tiếp:
Người đàn ông được cứu sống trở về quê hương, mộ mình nuôi con gái trưởng thành. Nhiều năm sau, anh ta mắc bệnh qua đời, người con gái lúc
sắp xếp kỷ vật, phát hiện quyển nhật ký của bố. Hóa ra, lúc mẹ và bố ngồi trên chiếc tàu ấy, người mẹ đã mắc bệnh nan y, trong giây phút quyết
định, người chồng đã dành lấy cơ hội sống duy nhất về phần mình.
Trong nhật ký viết rằng : “Anh ước gì anh và em có thể cùng nhau chìm xuống đáy biển, nhưng a không thể. Vì con gái chúng ta, Anh xin lỗi.”
Thiện và ác trên thế gian, có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định người khác.
Không dễ dàng đưa ra một nhận xét đúng về bài viết này bởi bài viết kết luận bằng câu:
Thiện và ác trên thế gian, có lúc lắm mối rối bời, khó lòng phân biệt, bởi vậy đừng nên dễ dàng nhận định người khác.