Ngày xưa
Cáo là loại rất háu ăn nhưng rất khôn lanh quỉ quyệt. Một hôm, Cáo bỗng mời Cò đến nhà dùng cơm. Thức ăn Cáo dọn ra mời khách là món cháo, được để trong một cái đĩa dẹp, không có chiều sâu. Sau khi mời khách, Cáo thản nhiên liếm hết sạch, trong khi Cò, vì có mỏ dài, chẳng ăn được gì trong đĩa, đành chịu đói.
Vài ngày sau, đến phiên Cò mời Cáo đến dùng cơm Vốn háu ăn, Cáo nhận lời và đến ngay. Thức ăn thật là ê hề, nào là thịt, cá, bắp, gạo, trái cây , nhưng Cò đã để trong một chiếc hũ thuỷ tinh cao cổ. Cáo loay hoay mãi không cách chi lấy đồ ăn được, chỉ còn cách đi nhặt mấy miếng vụn thức ăn mà Cò đã rơi vãi trong khi ăn.


Bây giờ
Một con cáo đọc lại câu truyện của ông bà ngày xưa đã từng xử thế với nhau, nó phá lên cười và bỗng nảy ra một ý định xem lịch sử lặp lại thế nào. Thế là cáo ta cũng chuẩn bị một bữa tiệc thật thịnh soạn và mời cò đến.
Cò đến nhà cáo, và cũng như ông bà mình đã từng làm. Cáo khệ nệ bưng rất nhiều những đồ ăn ngon ra, nhưng tất cả chỉ đựng trong những cái đĩa mỏng. Hôm ấy, cò nhịn đói mang bụng về.
Mấy hôm sau, cáo nhận được lời mời của cò đến nhà ăn tiệc. Cáo thầm nghĩ và bật cười trong bụng, chắc mẩm thế nào cũng chịu đói mà thôi. Đến nơi, cáo thấy cò bưng ra một bình thủy tinh cao cổ ra. Đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cáo cứ lặng yên thì bất ngờ thấy cò mang tiếp ra một đĩa thức ăn ra có rất nhiều món ăn ngon. Lạ lùng, cáo hỏi:
– Sao chị không làm như trong sách đã viết?
Cò nói:
– Có những điều ngày xưa đã làm sai, thì bây giờ mình nên sửa đổi đi, anh Cáo ạ!