Chàng thanh niên nọ lúc nào cũng than vãn số mình không tốt, không thể giàu có được. Một ngày, một ông lão đi qua nhìn thấy vẻ mặt ủ rủ của anh bèn hỏi:
– Chàng trai, sao trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?
– Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo – Chàng trai buồn bã nói.
– Nghèo ư ! Cháu là một người giàu có đấy chứ.
– Chưa ai nói với cháu như vậy cả, cháu rất nghèo.
– Giả như ta chặt một ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 30 đô la, cháu có đồng ý không?
– Không ạ.
– Giả như ta chặt của cháu một bàn tay, ta trả cháu 300 đô la, cháu có đồng ý không?
– Không bao giờ.
– Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 3.000 đô la, cháu thấy thế nào?
– Cũng không được.
– Vậy, ta trả cháu 30.000 đô la, để cháu trở thành một ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?
– Đương nhiên là không.
– Cháu muốn giàu, vậy ta sẽ đưa cho cháu 300.000 đô la, để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?
– Cháu cảm ơn ông ! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.
Trong cuộc sống, thường rất nhiều người than thân trách phận mà không hiểu thật ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác.
Cảm ơn bạn! Bài viết rất hay…
Quá ý nghĩa,cảm ơn Góc Tâm Hồn!
đôi lúc, những gì mình đang có, mình không biết quý trọng. nhưng mình không biết điều đó, đôi lúc qua rồi thì mới hối hận. Ước gì mình được nhắc nhở!
một câu nói đơn giản có thể làm sống dậy cả một con người…
Câu chuyện hay và ý nghĩa, cảm ơn đã chia sẻ!
Chuyện đờj là như vậy nój nghe thì rất dễ nhưng để thưc hjện nó là cả một vấn đề
Nhìn về phía trước mình vẫn nghèo nhưng không nghèo về tâm hồn.Nhưng nhìn lại thì mình vẫn là ngừơi hạnh phúc thật nhiều.hãy biết qúy trọng những gì đang có và hướng tơí một tương lai đẹp
Cảm ơn bạn, bài viết hay quá. Không có gì quý hơn chính bản thân mình!
Hay quá, thank you