Tôi nhớ, năm tôi học lớp bốn, một hôm đi học về, tôi sà vào lòng ba khóc nức nở:
– Ba ơi, con là một đứa trẻ không thông minh phải không?
– Sao con lại nói vậy?
– Hôm nay, trên lớp, khi cô giảng, các bạn trong lớp đều đồng thanh đã hiểu bài. Chỉ riêng con là không hiểu gì cả.
Thế con có nói với cô giáo không?
– Dạ không ạ! – Tôi rụt rè.
– Tại sao?
– Con sợ cô giáo và các bạn biết con dốt – Tôi vừa nói vừa quệt nước mắt.
Ba tôi thoáng nghĩ ngợi rồi xoa đầu tôi:
– Không sao đâu, con gái. Con không giải được bài toán đó nhưng con đã làm được rất nhiều bài toán khác cơ mà.
Dù được ba an ủi, nhưng trong thâm tâm, tôi vẫn luôn tự ti về trí thông minh ít ỏi của mình. Từ bé, tôi gầy như cái que và quanh năm cảm sốt, sổ mũi. Vì vậy, tôi không được nhanh nhẹn như những đứa trẻ khác. Đôi khi, tôi coi việc học là một cực hình. Ba thương tôi lắm và luôn tìm cách an ủi, động viên tôi.
Buổi chiều hôm ấy, thấy tôi loay hoay với hết bài tập toán đến vẽ, bài tập tiếng Việt. Cứ làm bài tập này không được, tôi lại xem bài tập kia, nhưng cuối cùng, tôi chẳng hoàn thành được bài tập của môn nào cả. Thấy tôi ngồi chống cằm chán nản, ba dẫn tôi ra hiên nhà, nơi có những chú kiến nhỏ đang cần mẫn bò theo mép tường. Ba cùng tôi theo dõi những chú kiến chui vào cái lỗ nhỏ xíu, tấp nập những con kiến khác ra vào.
– Con có biết phía sau cái lỗ nhỏ xíu kia là gì không?
Tôi lắc đầu. Ba nói tiếp:
– Đó là một tổ kiến khổng lồ.
Thấy tôi có vẻ ngạc nhiên, ba giải thích:
– Con thấy đấy, những con kiến này nhỏ xíu, chúng rất yếu đuối nhưng lại xây được cái tổ lớn hơn bản thân gấp nhiều lần, với rất nhiều thức ăn dự trữ. Chúng có thể làm được điều ấy bởi có lòng nhẫn nại, kiên trì tha từng chút mồi về tổ. Và đặc biệt, chúng không bao giờ tự ti về thân hình nhỏ bé của mình.
Tôi đưa mắt nhìn ba tỏ ý không hiểu, ba mỉm cười:
– Có thể con không làm được một bài toán trong 5 phút, nhưng nếu chịu khó suy nghĩ, ba tin con sẽ làm được cho dù mất nhiều thời gian hơn, có thể là 20 hay 30 phút. Tuy chậm hơn một chút nhưng con vẫn tự làm được mà, phải không?
Tôi của cái thuở thơ ngây đó đã ngồi rất lâu để ngắm nghía đàn kiến tha mồi từng chút một với nỗ lực không mỏi mệ. Mỗi lần thất bại, tôi lại nghĩ đến những chú kiến bé nhỏ với sự kiên trì và nhẫn nại đáng nể phục. Tôi bắt đầu biết tin vào bản thân hơn và học được một điều: đừng bao giờ bỏ cuộc.
Cảm ơn ba và bài học về loài kiến!