Anh cho tôi hai chiếc hộp, một đen một vàng, bảo tôi giữ lấy chúng. anh dặn: “Hãy đặt tất cả nỗi buồn của em vào hộp màu đen và tất cả niềm vui vào cái màu vàng”. Tôi lưu ý mỗi lời anh dặn và đặt niềm vui, nỗi buồn của mình vào trong hai chiếc hộp.
Nhưng chiếc hộp màu vàng thì ngày càng nặng hơn, còn chiếc hộp màu đen thì vẫn nhẹ như ban đầu.
Vốn tính tò mò, tôi mở chiếc hộp màu đen ra xem và phát hiện dưới đáy hộp có một lỗ hổng lớn, từ đó nỗi buồn rơi đi hết. Tôi chỉ cho anh xem cái lỗ và trầm ngâm: “em tự hỏi nỗi buồn của em đã biến đi đâu…”.
anh cười và nói “chúng đều ở chỗ anh”
Tôi hỏi: “Sao anh lại cho em một chiếc hộp vàng với một chiếc hộp đen có lỗ hổng?”.
– “Chiếc hộp màu vàng là để em chất đầy những niềm vui, còn chiếc màu đen là để em quẳng nỗi buồn đi”.